Dan VN bay gio` giau` co' , kinh te phat trien vuot buc - nho on Bac Dang

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Sổ Tay Thượng Dân Tưởng Năng Tiến

Rừng rưng rức khóc Tôi nghe kể là bà Phan Thúy Thanh, (cựu) phát ngôn viên của Bộ Ngoại Giao nuớc CHXHCNVN, có nuôi một con két tuyệt đẹp và nói rất sơi. Chả may, nó xổ lồng bay mất. Bà ấy nhờ báo đăng tin để t́m lại con vật qúi. Báo chưa in xong, đă thấy có người đến gơ cửa.

Hỏi: Sao anh biết là con vẹt này của tôi.

Đáp: Nó chối leo lẻo suốt ngày nên nhà cháu biết ngay là của bà chứ c̣n ai vào đây nữa.

Sau đó bà Phan Thúy Thanh rao bán con két để lấy tiền bù vào số lương hưu hơi thấp. Có người mua được, thích lắm, hí hửng mang về giao ngay cho vợ rồi tiếp tục đi làm. Chiều về, đương sự hấp tấp hỏi ngay:

- Con két mua ban sáng đâu rồi.

- Ở trong ḷ chứ đâu.

- Ối Giời, con két mua cả ngàn đô la mà đem nướng à.

- Vẹt ǵ mà giá cả ngàn đô?

- Nó nói sơi lắm, và nói được mấy thứ tiếng cơ đấy.

- Thế mà ban nẫy gạn hỏi măi nó vẫn cứ chối đây đẩy nên ai mà biết!

Dù con con két đă ĺa đời và bà Thanh đă hết thời nhưng truyền thống nói dối và chối th́ vẫn được kế tục bởi người kế nhiệm và đương nhiệm. Khi bị chất vấn con số thương vong của người Thượng tại Tây Nguyên - sau cuộc nổi dậy, vào hôm Lễ Phục Sinh 10 tháng 4 năm 2004 - ông Lê Dũng, Phát Ngôn Viên của Bộ Ngoại Giao của nước CHXHCNVN đă nói rằng:“hoàn toàn không có ai bị đánh chết ở Buôn Ma Thuột như tin của Human Rights Watch. Chúng tôi cực lực bác bỏ tin này”

(http://www.vnn.vn/chinhtri/doingoai/2004/04/59187/ ). Theo lệ thường, cứ “cực lực bác bỏ” - nghĩa là “chối ngay, chối bay, chối biến, chối phăng, chối phắt, chối nằng nặc, chối bai bải, chối đây đẩy, chối quầy quậy, chối tuốt luốt - như thế là kể như … xong chuyện! Khỏi phải nói nhiều. Riêng chuyện đổ máu ở Tây Nguyên vừa qua (ngó bộ) khó xong.

Bởi vậy, mấy bữa sau, ngày 17 tháng 4 năm 2004, ông Phạm Thế Duyệt - Chủ Tịch Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc - đành phải nhận rằng:“Chỉ có hai người trong số những người cố ư gây rối trật tự công cộng bị chết do chính họ ném đá vào nhau. Ngoài ra, c̣n có vài chục người bị thương trong các cuộc ẩu đả lẫn nhau” (http://www.vnn.vn/chinhtri/doinoi/2004/04/59639/).

Ư, Yàng ơi! Sao khi khổng khi không cái hàng chục ngàn người Thượng, bỏ buôn làng, kéo vô thành phố, chia làm hai phe, dàn hàng ngang, “ném đá vào nhau” và ” ẩu đả lẫn nhau” cho … tới chết luôn - như vậy cà? Nói (đại) như vậy mà nói được sao? Thằng chả, rơ ràng, nói láo!

Ngoài cái tật chuyên môn chối và nói dối, người cộng sản V.N. c̣n có cái thói hay nói loanh quanh. Cũng trong bài phỏng vấn vừa dẫn, khi được hỏi về nguyên nhân khiến người dân Tây Nguyên nổi dậy, ông Phạm Thế Duyệt nói ḷng ṿng (cả tiếng đồng hồ) như sau:

“Tôi phải khẳng định ngay là đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước ta đối với vấn đề Tây Nguyên là hoàn toàn đúng đắn. Trong nhiều năm qua, chúng ta đă có những chủ trương, chính sách như các chương tŕnh xóa đói giảm nghèo, chương tŕnh 135, Nghị quyết TƯ IX về 7 vấn đề dân tộc là hoàn toàn chính xác. Các Nghị quyết đó nhằm đưa Tây Nguyên trở thành một trong những vùng kinh tế trọng điểm của cả nước. Nhờ đó nhiều sản phẩm như cao su, cà phê, hạt tiêu... đă trở thành những mặt hàng xuất khẩu đem lại lợi nhuận lớn. Cơ sở hạ tầng, điện, công nghiệp, giao thông ngày càng được phát triển. … Coi: người ta hỏi về “nguyên nhân” nhưng ông Duyệt lại nói đến những “đường lối, chủ trương, chính sách và những nghị quyết đứng đắn của Đảng và Nhà Nước … nhằm đưa Tây Nguyên thành những vùng kinh tế trọng điểm.”

Muốn biết Đảng và Nhà Nước “nhằm đưa Tây Nguyên” tới đâu th́ chỉ cần đọc một bài phóng sự ngắn, có tựa là “Nhật Kư Một Ba Năm”, đăng trên báo Lao Động số ra ngày 17 tháng ba năm 2004, của kư giả Trần Đăng - viết về những “thành tích xoá đói giảm nghèo” của chương tŕnh 135 như sau:

“Tôi là người cả tin, đặc biệt tin vào những điều tốt. Những điều tốt ấy lại được bảo chứng bằng các báo cáo đóng dấu đỏ, tôi lại càng tin. Ấy thế mà, trong suốt chặng đường rừng cả trăm cây số … tôi đă thấy ḷng tin của ḿnh là quá đỗi ngây thơ khi tận mắt thấy những công tŕnh ‘giúp đồng bào những xă đặc biệt khó khăn’ gọi tắt là “Chương Tŕnh 135”.

“Trước mặt tôi là con đập dài chừng 200 mét. Tốn 1,3 tỉ đồng. Mới bước sang mùa khô mà ḷng hồ đă cạn. C̣n mưa th́ c̣n nước, hết mưa th́ hết nước ngay. Tôi nh́n khắp ‘cánh đồng’ chuẩn bị khai hoang từ 4 năm nay… Đá cục đá ḥn phơi ngổn ngang. Những cây sắn thu ḿnh trong hốc đá, c̣i cọc như chưa từng hưởng một chút dinh dưỡng nào từ đất.

Ông Hồ Ngọc Liên – cựu chiến binh của xă – chua chát:’Dẫu đập Nuớc Th́n đủ nước chăng nữa th́ cũng chỉ có tưới cho đá mà thôi. Dân Trà bùi đă từng hy vọng vào cây cà phê nhưng bây giờ cây ấy chỉ c̣n trong các báo cáo cộng với một số nọ to đùng mà người dân không biết lấy ǵ để trả cho Nhà nước…”

“Một công tŕnh “thuỷ hại” khác là Nước Châu, 600 triệu, kế hoạch tưới 4 ha ở thôn Đam. Con đập dài chừng 20 mét, không có ḷng hồ mà chỉ nối một đường ống dài chừng 1.000 mét để về tưới …núi.” Tôi hỏi ông Hồ Ngọc Minh - chủ tịch xă tà Trung:’Tưới được bao nhiêu mà không thấy ruộng?’ Ông Minh nói giọng Kinh lơ lớ:’Ḿnh có biết đâu! Nhà nước nó xây cái đập nhưng dân nó không có ruộng th́ tưới cái ǵ.”

Ngoài “những công tŕnh thủy lợi không có nước hay không có ruộng để tưới,” hai ngày sau - cũng trên báo Lao Động, số ra ngày 19 tháng 3 năm 2004 - người ta c̣n được nghe ông Tráng A Pao (chủ tịch Hội Đồng Dân Tộc Quốc Hội) đề cập đến “những cái chợ xây xong không có ai họp, như chợ Bông K’rang, ở huyện Lắc, xây dựng từ năm 2000 nay vẫn bỏ không.”

Ủa, như vậy th́ xây ra làm chi cà? Câu trả lời dễ ợt. Không bầy ra những chuyện như thế lấy đâu ra cơ hội để “xà xẻo và rút ruột những công tŕnh xây dựng”. Ông Phạm Thế Duyệt là người biết rất rơ và rất nổi tiếng về những chuyện này mà.

Trong “Huyết Tâm Thư”, viết ngày1 tháng 5 năm 98, mười một cựu đảng viên cộng sản Việt Nam đă nêu đích danh nhiều nhân vật - Phạm Thế Duyệt được coi là nhân vật chính - chuyên “lợi dụng quyền chức để tham nhũng, bè phái, chiếm đoạt của công”.

Người đứng đầu danh sách đă kư tên trong bức thư chung này, ông Đoàn Nhân Đạo, khi được phỏng vấn, c̣n cho biết thêm chi tiết là “Duyệt dùng tiền nhà nước để mua mấy căn nhà ở Hà Nội cho chính ḿnh và con cái, và để cho những cán bộ Thành ủy khác làm những việc tương tự (“Duyet used state money to acquire homes in Hanoi for him self and his children, and let others in the capital’s bureaucracy do the same (Faith Keenan, “Dishing The Dung Party Veterans Accuse Poweful Leader Of Graft,” Far East Economic Review, August 13, 1998).

Ông Phạm Thế Duyệt, cũng như những ông bà cán bộ khác, và con cháu của họ đă dùng bao nhiêu “tiền của nhà nước” theo kiểu đó? “Theo số liệu của Bộ kế hoạch và đầu tư, chỉ tính riêng trong hai năm 2001- 2002, nợ xây dựng cơ bản trên tồn quốc đă lên tới 11 ngh́n tỉ đồng, trong đó các bộ ngành trung ương nợ khoảng 3700 tỉ, bộ nông nghiệp và phát triển nông thôn nợ 1400 tỉ đồng, nhiều tỉnh nghèo nhưng nợ hàng trăm tỉ như: Hà Giang nợ 251 tỉ, Bắc Kạn nợ 235 tỉ, Sơn La nợ 536 tỉ, Quảng Nam nợ 447 tỉ,v.v…” (http://www.geocities.com/hoangmaidat/opinion/0505tueminh.html).

Tuy vậy, sau khi “Huyết Tâm Thư” được gửi đi th́ những người đứng tên bị “chụp mũ, đe doạ, truy ép và khủng bố tinh thần” (theo như nguyên văn lời kêu than của họ trong một bức thư chung viết sau đó, vào ngày 6 tháng 1 năm 1999) c̣n sự nghiệp cách mạng của đồng chí Phạm Thế Duyệt th́ không ngừng thăng tiến. Ông ta trở thành Ủy Viên Thường Trực của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng và là nhân vật đứng hàng thứ năm của Bộ Chính Trị, với chức vụ mới là Chủ Tịch Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc.

Đây là một cái tát đau đớn vào mặt “mười một cựu đảng viên cán bộ lăo thành” (nói riêng) và cả nước (nói chung). Qua vụ “ Huyết Tâm Thư và Phạm Thế Duyệt”, Đảng cũng đă gián tiếp gửi đến toàn dân một “thông điệp” ngắn, gọn, rơ ràng và (vô cùng) minh bạch: tham nhũng là quốc sách!

Bị bóc lột, chèn ép, ḅn rút măi th́ người dân phải tỏ thái độ - như họ đă từng làm ở Thái B́nh, Đông An, Nam Hà, Trà Cổ, Nghệ An … Và gần đây nhất, ngày 10 tháng 4 năm 2004 người dân Tây Nguyên đă đứng dậy. Ngay sau đó, họ đă bị đàn áp và giết hại một cách dă man.

Chưa hết, những kẻ sống sót và cố t́m đường chạy tháo thân th́ đang bị săn đuổi như thú vật ở biên giới Việt - Miên, theo như tường thuật của đặc phái viên Nguyễn Khanh, thuộc đài tiếng nói Á Châu Tự Do, nghe được hôm 4 tháng 5 năm 2004:

"Hiện đang có một số người Thượng đang lẩn trốn trong rừng sâu ở tỉnh Mondulkiri nằm sát biên giới với Việt Nam. Những người này từ Tây Nguyên băng rừng sang đến Xứ Chùa Tháp hơm 16 tháng trước, tức sau cuộc biểu t́nh đ̣i tự do tôn giáo ở Dak Lak và Gia Lai. …” Điều không mấy ai biết là trước đó vài ngày, công an địa phương cũng đă bắt giữ một số người Thượng, cáo buộc họ hoạt động chính trị, âm mưu lật đổ nhà cầm quyền. Một vài người trong số này may mắn trốn ra khỏi tù và nhanh chân chạy được vào rừng sâu chạy sang Kampuchea. …”

“Điều này được chính các viên chức địa phương Cambodia xác nhận, đồng thời nói thêm là phía Hà Nội treo giải thưởng, cứ mỗi người Thượng trao trả lại cho Việt Nam sẽ được thưởng 125 đô la Mỹ. Với phần đông dân chúng Kampuchea th́ đây là một số tiền lớn và khoản tiền thưởng này chính là động lực thúc đẩy binh sĩ, cảnh sát Mondulkiri truy lùng những người Thượng đang lẩn trốn trong địa phương của họ.”

Nói tóm lại là những người dân Tây Nguyên không được để cho sống yên lành trên quê hương của chính họ và cũng không được quyền … bỏ chạy ra khỏi đó! Như thế là “chạy theo bọn xấu”, là “vượt biên trái phép” và (chắc chắn) sẽ bị nhốt tù!

Điều này cũng đă từng xẩy ra trước đây cho hàng triệu người Việt khác, những thuyền nhân hoặc bộ nhân đă t́m cách đào thoát khỏi Việt Nam, cách đây chưa lâu (lắm). Những kẻ phải trốn chạy vào thời điểm đó, nếu may mắn không vùi thây dưới đại dương hay bỏ mạng giữa “cánh đồng ḿn” ở biên giới Thái - Miên, đang được nhà đương cuộc Hà Nội ưu ái mô tả như là “khúc ruột xa ngàn dặm của tổ quốc” và “một bộ phận không thể tách rời của dân tộc” - theo như ngôn ngữ của Nghị Quyết TƯ 36. Trí nhớ của những người cộng sản Việt Nam, rơ ràng, rất ngắn.

Trí nhớ của những người Việt Nam tị nạn cộng sản ở hải ngoại, xem ra, cũng không dài ǵ cho lắm. Cứ nh́n thái độ (“sống chết mặc bay”) của họ, trước cảnh những “đồng bào” đang bị săn đuổi ở Cao Miên sẽ thấy ngay điều đó.

K’ Tien

-- te thien dai thanh (daonao3dinh@net.au), June 29, 2004

Answers

Thật đúng là nhục nhă cho bọn bán nước cầu vinh.Tụi bay không cảm thấy như thế là bất lương sao?Hồi chiến tranh xảy ra,cả dân tộc Việt phải chịu áp bức khổ sở, trong khi bọn bay bám vào quân xâm lăng để được sung sướng yên ổn,đến bây giờ,nhận được chút bố thí của chúng lại giở tṛ chống phá dân tộc của chính ḿnh.Bay không biết là dân tộc Việt dù ǵ vẫn c̣n là nơi bay sinh ra va lớn lên à?Không biết đó là nơi tổ tiên bay được giáo dục để biết yêu nước à?Bay không phải là người,Bố mẹ ông bà bay đang bi đày đoạ dưới địa ngục v́ đă sinh ra bay.Rồi bay sẽ không c̣n nơi để đi nữa đâu.Có thể Tổ Quốc sẽ dung tha cho bọn bay.Nhưng bọn tao và các linh hồn th́ không! Hăy nhớ:"Sau khi chết đi, bọn bay sẽ không được siêu thoát,không có chốn để đi đâu,v́ bay đă từ chối tổ quốc,nên Thiên Đường sẽ không có lối cho bọn bay vào"!!!

-- vietnam (dantoc_viet@yahoo.com), July 03, 2004.

vietnam (dantoc_viet@yahoo.com) bi khung ? Noi bay ba ?

-- trbapi (trbapi@yahoo.de), July 03, 2004.

Ha Noi Ngu Trua



-- Nong bi dai' (vietnamcongsans@yahoo.com), July 04, 2004.

Moderation questions? read the FAQ