Nhung manh doi ty nan va cai gia cua su Tu Do phai tra.greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
..."Khong bao chi nao phan anh duoc het nhung su kien doi song thuong nhat ca. Chi 1 phan rat nho duoc phan anh tren bao.......Nhu toi day, hang ngay, hang tuan toi song , toi vui choi cung biet bao cac ban tre thuc su gioi, thuc su sang tao trong cuoc song cua ho. Ho lam ra tien, lam doanh nghiep thanh dat...
Viet Cuong... ".
Khoản cuối năm ngoái, tại Hà Nội. Có một bà mẹ bị tai biến nảo (stroke), anh con trai vội vàng đưa bà mẹ vào bệnh viện bằng xe gắn máy. Trên đường đi, có lẻ chạy xe quá tốc độ và công an thổi c̣i chận lại. Anh CA đ̣i 200 ngàn, anh con trai trả giá 100 ngàn, và rốt cuôc lên đến 150 ngan. Anh CA kh chịu nhất quyết đ̣i 200 ngàn, giử lại kh cho đi. V́ nóng ḷng bà mẹ đang bệnh nặng, anh con trai phóng xe bỏ chạy. Đến bệnh viện th́ đă qúa trể...qúa trể...Sau khi chôn cất bà mẹ khốn khổ xong, anh con trai t́m đến "hiện trường" chém chết thằng công an ngay tại chổ. Chuyện này cả cái Hà Nội ai củng biêt, chẳng thấy báo nào đăng. Thế mà theo như DatNuocTuoiDep đă nói , có hon 300 tờ báo ở VN tha hô mà đọc. Báo với bổ, tôi đă từng hân hạnh được đọc, chỉ toàn đăng những chuyện "bull shit arround", tuyên truyền cực kỳ rẻ tiền và trơ trẻn. Tôi củng chẳng thể nào hiểu được ở VN ra báo để làm ǵ, khi mà..ở ngay tại khách sạn tôi ở tại Hà Nôi, chỉ thấy có 1 ḿnh tôi là thằng Á Châu duy nhất. Vậy mà...đéo mẹ nó, ngay tại đầu giường cái loa chó đẻ treo tai cột đèn băt đầu từ 6 giờ sáng(???) ong ỏng phát loa ca ngợi thành tích đảng, tôi lắng nghe chỉ ṭan thành tích ?!?. Buổi sáng, khi ăn sáng tại restaurant của khách sạn. Ngồi chung bàn với mấy thằng Tây con Đầm, toi hỏi.."what do you think about the speakers at the power poles?". They screamed.."Oh shit, what they fucking arround so early everyday?". I answered.."just bull shit propaganda". They wondered.."but we need sleep". Một tŕnh độ service tối thiểu cho du khách ngoại quốc củng không có...
Tôi đi lang thang thàng phố Hà Nội, chỉ thấy ṭan khẩu hiệu, khẩu hiêu ơ khắp mọi nơi, sáo rổng. Họ sống và làm việc NGƯỢC LẠI với những khâu hiệu. Ở bất cứ đồn công an nào củng treo "cần kiệm liêm chinh, chí công vô tư" . Khi tôi bước vào đồn CA coi thử mấy thằng CA làm ăn như thế nào th́...1 dảy dài đám dân ngu khu đen ngồi chầu trực chứng giấy tờ, trong khi mấy thằng CA..ngồi đấu láo, uống trà. Đi ngang qua trường tiểu học, cái khẩu hiệu to tổ chảng "DẠY TỐT, HỌC TÔT", trong khi bản tên của trường "Tiểu Học xxx" chiếm 1 vị trí rất khiêm nhượng. Tôi tự hỏi, đă là trường học th́ dỉ nhiên phai dạy tôt, học tốt v́ đó là định nghĩa của 1 trường học. Tôi chỉ thấy duy nhất 1 ngành phục vụ o VN kh có "khẩu hiệu", đó là mấy tụ điểm massage, bia ôm, karaoke ôm, hay bất cứ cái ǵ "có chử ôm". Tôi xin đề nghị với mấy thằng viet cong phải có khẩu hiệu cho mấy nghành này là..."Phục vụ tốt, Ôm tốt, chi tiền... Đẹp".
Trơ lại vấn đề giao du bạn bè của Việt Cường "...toi vui choi cung biet bao cac ban tre thuc su gioi..". Điều này nói lên được điều ǵ, anh có thể thuộc giới thượng lưu qúi tộc, giới này ở bất kỳ quốc gia nào củng sống xa rời quần chúng. Điều khác nhau giửa giới TLQT và thằng dân đen của các nước Tây Phương là tụi nó ăn tôm hùm, ở khách san 5 star thường xuyên th́ thằng dân đen củng thỉng thoảng được hưởng như thế nếu biết tiết kiệm tiền bạc để đi du lịch. C̣n ở VN thi sao?. Giơi của các anh sống cách nhau 1 trời 1 vực với thằng dân den, các anh hưởng thụ trên xương máu của đồng loại...Khi du lịch ở Hà Nôi, tôi đi cùng 1 anh xe ôm, đến giờ ăn trưa, tôi mời anh ta vào quán Hi-Life cafe, chỉ là 1 quán cafe b́nh thường thôi. Ngồi trước 1 dĩa cơm chiên Dương Châu giá 25 ngàn VN( $2 Mỷ), anh xe ôm run run bảo rằng..."Cả đời tôi chưa hề bao giờ được vào những quán như thế này, và được ăn dĩa cơm này...". Anh xe ôm kh ăn hết dĩa cơm. Tại sao lại ăn kh hết?. Tôi tự hỏi và nh́n khuôn mặt khắc khổ rám nắng của anh ta và hiểu được rằng có thể anh ta nghỉ đến ở nhà vợ con đang ăn rau muống, chỉ có rau muống. Và rồi anh ta mắc nghẹn hay uất nghẹn, nghỉ đến thân phận ḿnh chỉ là áng mây mù mịt. Thành thật xin lổi anh xe ôm v́ đă vô t́nh làm anh buồn...
Hôm nay Chủ Nhật, nước Úc lại đổi giờ, power saving, lùi lại 1 giờ, bao hiệu mùa đông lạnh giá sắp tới. Ngoài trời mây mù giăng giăng, có nhiều cuộc vui, với bao lời mời réo gọi. Sao mà tôi chẳng muốn đi dâu, chỉ ngồi trước computer gỏ lọc cọc, trải dài tâm tư t́nh cảm, hôi ưc, kư ức, kỷ niệm sao mà ồ ạt dâng tràn. Tôi chỉ ở Hà Nội có 2 tuân, sao mà lại nhớ Hà Nội đến thế. Kỷ niệm, ôi kỷ niệm !
Mổi người một cách sống là điều tự nhiên từ ngàn xưa. Ôi , khi ta đói kỷ niệm cho ta no, khi ta lạnh kỷ niệm làm cho ta ấm, khi ta nghèo kỷ niệm làm cho ta khá hơn, có nhiều người nghỉ như vậy là họ đă nghỉ đúng, kỷ niệm không là miếng cơm manh áo, hay tiền bạc trong đơi sống. Kỷ niệm đẹp đẻ hơn ,cao hơn, thiêng liêng hơn, kỷ niệm làm đời sống chúng ta thăng hoa, trong sáng và thánh thiện. Những ai coi thường kỷ niệm hoac có mà không biết giử, những người đó tâm hồn họ nghèo nàn làm sao...
...Nh́n những mùa thu di, em nghe sầu lên trong nắng và lá rụng ngoài song, nghe tim ḿnh vào quên lảng....
Tất cả những sự việc đă xảy ra, đă qua , tất cả những khuôn mặt đă xa khuất mịt mù, và những ǵ gọi là hạnh phúc hay nổi đau của một thời nào đó, tôi gọi dó là kỷ niệm...Tôi không có quá khứ, dỉ vảng, như mọi người thường đề cập tới, tôi chỉ có kỷ niệm và đó là tất cả gia tài mà tôi cưu mang. Nếu trong cuộc sống có điều ǵ đó không thể thay đổi được th́ đó là kỷ niệm, những sự việc, những con người, đẹp có, xấu có, đă bỏ chúng ta mà đi, màu trong của mắt, màu xanh của tóc, màu hồng của môi... đă bỏ chúng ta mà đi, lạnh lùng tàn nhẩn và hồn nhiên...
Kỷ niệm thời thơ ấu...
Nhà tôi ở Cần Thơ nổi tiếng là nhà PHẢN ĐỘNG v́ luôn t́m cách đi vượt biên. Nhà có 7 anh em 5 trai, 2 gái và dường như kh có lúc nào nhà kh có người ở tù, mẹ tôi thường xuyên ngoài buôn bán chợ trời, bà ta c̣n phải mổi tháng đi thăm nuôi tù...tù cải tạo, tù vượt biên. Tôi đă chục lần vượt biên nhưng kh lọt, có vài lần bị bắt bỏ tù. V́ la 1 thăng con nít nên được ở chung pḥng với đàn bà con nít, nên chứng kiến những cảnh tượng thật đau ḷng. Vừa bị bắt vào pḥng là bọn công an bắt tất cả dàn bà cở bỏ quần áo, chống tay vách tường, chong khu lên, bất kể con gái c̣n trinh hay không, tụi nó đều thọt tay vào để kiếm vàng hột xoàn trong đó. Họ làm việc rất siêng năng, rat tân tụy kh hiểu cho chính túi riêng của họ, hay đem dâng nộp hết cho nhà nước. Một vài cô gái mắc cở kh dám cởi quần áo trước đám đông người, bị 1 thằng công an biên pḥng cười gằn và mắng rằng..."tụi mày mà củng biết mắc cở nữa à...tụi mày có qua Mỷ củng chi đi làm đỉ, tụi mày qua đó để kiếm C...Mỷ, tụi mày chê C...Việt Nam bày đặc mắc cở. Cởi hết quần áo ra...". Lúc gần đây, tôi nghe đến 1 chính sách mới của ngụy quyền Viet Công là chính sách giáo dục tiếng Việt cho con em Viêt Kiều hải ngoại??? Họ đă tiêu tốn hàng chuc triệu Mỷ Kim cho chính sách này. Tại sao vậy cà?? Tại sao VC lại tôt dến thế. Lo cho con em VK quên tiếng Việt ?, trong khi ở ngay tai VN, hàng triệu con nít đi bán vé số, ăn xin, giáo dục tại VN đang xuông cấp trầm trọng...??. Một điều cực kỳ nghịch lư như thể 1 thằng ăn mày đi lo cho thằng nhà giàu sợ nó thiếu văn hoá. Bỏ hàng chục triệu ra chỉ để mục đích tuyên truyền cho cái đám mà họ đă tưng gọi là đi qua Mỷ để làm đỉ. Ôi sức vạn năng của đồng tiền, khúc ruôt ngàn dậm, VK về quê hương xây dựng lại quê hương.
3 tháng sau tôi được thả về, hộ khẩu đă bị cắt, v́ hận và ghét tôi kh thèm tŕnh diện chính quyền phường khóm v́ ngh́ ḿnh chỉ là 1 thăng con nít chẳng thèm ai để ư, hơn nửa tôi đếch có thèm cái "hộ khau". Nữa đêm đang ngủ, 1 đám công an, thằng th́ leo lên mái nhà, thang th́ ŕnh sau nhà, thằng bao đàng trước súng ống lên đạn sẳng sàng để, chỉ để đi bắt thằng nhóc 12 tuổi. Cái oai hùng của đám cách mạng tự nhận là đi giải phóng, tự nhận "đánh cho Mỷ cút Ngụy nhào", 1 đám công an súng ống đầy đủ, trói thúc ké 1 thằng nhóc 12 tuổi dẩn vê đồn công an. Cái anh hùng Xả Hội Chủ Ngỉa VN nó hào hùng đến nổi ở 1 phương trời xa xăm của nước Cu Ba Cu Me Fidel Castro, có 1 anh công nhân sau buổi sáng thức dậy mong muốn ḿnh ...trở thành 1 VN anh hùng !. V́ tức v́ giận v́ thắc mắc đéo có hiêu tại sao ḿnh lại bi băt, tôi (tuyệt thực) đéo thèm ăn cơm tù trong 2 ngày. Thằng trưởng đồn công an ngạc nhiên kêu tôi ra bảo rằng..."Mày có chịu thua cách mạng chưa, 1 thằng con nít mà học đ̣i tuyệt thực à. Theo tụi phản động chống phá chánh quyền cách mạng à...". Tôi lạnh lùng hỏi lại.."tao tội ǵ mà bắt tao, tao có lệnh thả của trại tù Hộ Pḥng.". tên CA trả lời.."mày sống kh hộ khẩu, đi tù về mà kh tŕnh diên chính quyền..". Tôi trả lời.."Ah th́ ra bắt tao v́ kh có hộ khẩu, tao đéo có cần biết hộ khẩu của mày là cái đéo ǵ, tao sinh ra và lớn lên trong căn nhà đó. Tao ở tù về, nhà tao tao ở. Nếu tụi mày cảm thấy tội kh hộ khẩu đáng dem xử bắn th́ th́ tụi mày cứ đem tao ra xử băn. Tao đéo thèm ăn cơm tù của tụi mày v́ tao có tội đéo ǵ mà phải ăn cơm tù của tụi mày...". Tôi được tha về ngay sau đó sau khi phải viết bản tự kiểm. Bản tự kiểm được tên CA đọc cho tôi viết đại khái như sau..."Cộng hoà xả hội chủ nghĩa Viet Nam. Độc Lập-Tự Do-Hạnh Phúc. Tôi tên là.....sinh ngày, cư ngụ tại...bị bắt v́ cư trú bât hợp pháp....,v.v.v". Tôi được chính quyền cách mạng "khoan hồng" tha về, nhưng ...VẨN SỐNG KHÔNG HỘ KHẨU.
Tôi lại di vượt biên, cầu trời khẩn Phật cho tôi di thoát. Tôi củng bi băt nhiều lần, bị tù nhiều lần, đă quá khổ rồi, đến bước đường cùng rồi. Ở lại với mấy thằng VC mọi rợ th́ ở kh nổi, đi học kh cho đi học, làm ăn của mẹ tôi th́ chính sách ngăn sông cấm chợ, sống củng chẳng nổi. Chuyến đi này, theo tin dị đoan, tôi bước thẳng ra khỏi cửa, kh ngoái cổ lại. Tin rang ra đi mà ngoái cổ lại sẽ bị ma qủi bắt trở lại. Tôi nhắm mắt bước thẳng, th́ đụng mặt thằng anh 15 tuổi tên Việt Cường từ xa đi lại. Tôi dừng lại nói với anh Cường.."anh Cường, em đi". Thằng Cường anh tôi, 2 anh em thường dánh nhau v́ dành ăn, là 1 thằng "trùm x̣" nổi tiếng, tự nhiên v́ 1 linh tinh nào đó móc túi lôi ra những đồng bạc lẻ, thấy kh có bao nhiêu, Cuong bảo rằng..."Mày hảy đợi đây, tao vào nhà đập ống cho mày tiền đi ăn dọc đường". Một lúc sau, Cường đi ra đem cho tôi vài trăm hay 1 ngan tiên VN. Một gia tài rầt lớn đối với thằng anh tôi lúc bấy giờ. Câm tiền tôi bước thẳng, đến 1 khúc quyanh đường tôi ngoảnh lại, vân thấy thằng anh Việt Cường đứng vẩy tay theo. Trời ơi là trời, đó là h́nh ảnh cuối cùng của 1 thằng anh Việt Cường, cái vẩy tay vỉnh biệt. Giáng sinh năm 1984, Việt Cường, Kim Ánh em gái tôi cùng với vợ và dứa con gái 1 tuổi của ông anh cả đi vượt biên cùng chuyên tàu 72 người. 72 sinh mạng con người chết mất xác kh 1 tin tức. Có thể tàu bể và ch́m dưới ḷng đại dương, có thể Việt Cường bị hải tăc Thái Lan dùng buá đập đầu, đứa em gái Kim Ánh bị hảm hiếp cho đến chết roi hải tặc ném xác xuống biển...
Xác người nằm quanh đây, trôi trên ruộng đồng. Ôi xác người...
Toi ra đi ngày 2 thang 9 năm 1983, ngày quốc khánh VC. Lợi dụng ngày này VC sẽ ăn mừng quốc khánh sao lảng việc bắt dân vượt biên. Hơn nữa đó là tiết Đồng Chung. Tiết Đồng Chung ở Biển Đông có đặc điểm se yên lặng như mặt hồ trong 15 ngày, sau đó là cuồng phong bảo tố.
Tôi lên bến bắc Cần Thơ, nh́n gịng nước Hậu Giang cuồn cuộn chảy. Cá lội lăn tăn , phà xa bờ, bỏ lại sau lưng bến Ninh Kiều thân yêu. Ḷng cảm khái câu đối của Trạng Quỳnh ..."Nứơc trong leo lẻo, cá đớp cá. Trời nắng chan chan, người trói người". Quê hương tôi đó sao chỉ toàn là han thù, chia cách và chia rẻ. Mấy người vào Nam để giải phóng, dân mien Nam phải vượt biên t́m đương sống trong cỏi chết. Tôi đang đi t́m dường sông, kh biết chuyến này có đi lọt hay kh. Ḷng thề với chính ḿnh rằng sẽ có 1 ngày nào đó trở về xây dựng lại quê hương. Nước mất nhà tan, ḷng người ly tán. Việt cộng tàn hại 1 ngày, th́ những người con dân nước Việt phải mất 3 ngày để xây dụng lại. Thế mà đă 21 năm trôi qua, tôi chẳng làm được ǵ cả, dù chỉ vài cái kẹo cho mấy đứa con nít khốn khổ Việt Nam nay đă nǵn trùng xa cách. Tôi sống ích kỷ, thu ḿnh trong vỏ ṣ, sống hưởng thụ trong vỏ so bằng ngà. Tôi, KSBH này, chỉ là 1 thằng Việt Nam khốn nạn. Lời thê năm xưa, lời thề kh trọn vẹn. Mấy lần về VN, gọi là về thăm quê hương, nhưng sao cảm thấy ḿnh thật xa lạ, xa cách trên chính quê hương ḿnh, cảm thấy như có 1 bóng ma nào đó ngăn cản ḿnh kh thể nào hoà nhập được. Sao mà tôi đi du lịch các nước Á Châu khác, cảm thay vui theo cai vui của dân bản xứ cho dù kh nói cùng 1 ngôn ngử. Tôi thử nhắm mắt lại t́m hiểu nguyên do, 1 cuốn phim quay chậm, thật chậm...bước chân xuống phi trường Tan Sơn Nhất là đụng mặt ngay những bô mặt hắc ám của tụi hải quan, củng cái áo xanh đó, cái áo của tụi công an ngày nào, củng cái hàm răng mả tấu cáu ghét thuốc lá và trà, củng giọng điệu trịch thượng đó. Những bộ mặt kh hề biểu hiệu 1 chút xíu văn hóa nào. Phi trường TSN là bộ mặt của cả nước, cả cái nước VN kh thể nào kiếm được thằng nào , con nào đẹp trai, sạch sẻ hơn sao. Nh́n những bộ mặt này là tôi phát điên lên được, du lịch cái con mẹ ǵ nổi. Vào trong thành phố, th́ nhiều điều nghịch lư cư đập thẳng vào mắt. Chán chường, bất lực và bất hạnh cho 80 triêu dân VN của tôi...
Con thuyên vượt biên của tôi được cải tiến từ tàu đi trên sông, dài 14 thước, đóng mủi tàu cho cao lên và nhọn để có thể lướt sóng đai dương. 43 mạng người trên con tàu 14 thước, rộng răi chán. 4 ngay đêm măt nước phảng lặng như mặt hồ, thỉng thoảng gặp những thương thuyên qua lại nhưng ho kh ghé vào cưú. Gặp khá nhiều tàu đánh cá Thái Lan. Những thằng TL minh trần trùi trụi, đầu trọc lóc, tay dơ cao buá như là hăm dọa. Có lẻ v́ thấy con tàu quá nhỏ, và v́ đang bận đánh cá nên bọn này kh xông lại đánh cướp...
Môt chiếc thuyền con bé tẻo teo, cứ thế trôi...
Tàu tấp vào đảo sau 4 ngày trôi lênh đênh trên biển. Một đảo Malaysia sát biên giới Thái Lan, chùng vài trăm dân sống trên đảo phân nhiêù là dân đánh cá. Một ḥn đảo rất nhỏ sao mà đèn đuốc sáng rực, được chạy bằng máy phát điện, nhửng người dân đánh cá Mả Lai sao mà ăn mặc bảnh bao, quần Jean, ao Bull, chân mang giầy ba-ta. Nghỉ lại cái nước VN 4000 năm văn hiến của ḿnh sao mà lạc hậu, tối tăm đến thế, điện th́ 1 tuần chỉ được 1 ngày, nhưng củng kh được trọn ngày, quần Jean, giầy ba-ta chỉ có dân nhà giàu mới dám ăn mặc như thế. Dân đánh cá VN th́ khỏi nói rồi, ăn bận như 1 thằng ăn mày...Nh́n con tàu rách tả tơi của ḿnh, kỷ niệm cho cuộc hành tŕnh vỉ đại vượt đại dương, đang từ từ bị cảnh sát Mả Lai đục cho ch́m xuống ḷng đại dương. Con tàu dă đưa tôi đi...kh biết con tàu nào sẽ đưa tôi về. Cám ơn cảnh sát Mả, cám ơn dân Mả hiền lành đă đem cơm, dồ ăn đến cho đám người tỵ nạn đói rách tả tơi 43 người chúng tôi.
2 ngày sau tôi đến trại tị nạn Paulo Bidong, trên suốt đoạn đường dọc theo chiêu dài xứ Mả, nhà cửa khang trang, phố xá phồn thịnh, miền quê hầu hết là nhà sàn, sàn gổ đánh bóng, xứ sở họ thanh b́nh, hiền ḥa quá...
Paulo Bodong...niềm mơ ước của mọi dân VN t́m đường vượt biển. Tôi lên trại ngày 12 thang 9 năm 1983, mang số tàu PP9xx...lúc đó dân số tị nạn trên đảo khoảng 15 ngàn người, sống chen chúc tren nhửng "long house" làm bằng gổ do cao ủy tị nạn Liên Hiệp Quốc tài trơ, mổi ngày nghe nói CUTN cung cấp cho mổi đầu người la $5 Mỷ/ ngày. Mổi tuần hay 2 tuần 1 lần có tàu "supply" chở đồ ăn thuốc men đen đảo. Gạo trắng và dầu ăn dư, thịt ḅ hộp, đồ hôp dư thừa nhưng chat tươi, rau tươi cực kỳ hiếm. Có nhửng gia đ́nh ở đảo lâu, tự canh tác rau tươi, trồng rau muống trên thữa đất rất nhỏ 4m2 là cả 1 gia tài, có thể làm giàu nhờ líp rau muống này. Đêm đến, những quán cafe nhạc tiền chế vang lên tiếng nhạc châp trùng, hầu hết là Vủ thành An, Ngô thuỵ Miên với tiếng hát Khánh Ly nức nở bài "Biển Nhớ". Trơi ơi là trời. Đời tị nạn, xa cha , xa mẹ, con mất cha, vợ thiếu chông, xa văng người yêu, mà nghe Khánh Ly với giọng buồn xa xăm muôn thuở bài "Biển Nhớ: Ngày mai em đi , biển nhớ xin em gọi về...." làm nảo nuột người nghe, làm đau đớn ḷng người tị nạn giữa khung cảnh trớ nước mênh mông, núi rừng trùng điệp. Rất nhiều mối t́nh xảy ra ở trại tị nạn, già nhân ngải non vợ chồng củng có, những môi t́nh nên thơ, những mảnh t́nh vá víu, hối hả. T́nh Bidong có List th́ dông...Bidong là Bi - đát...qủa vậy, ngày rời đảo chàng và nàng quấn quít nhau kh rời, bịn rịn, nàng th́ khóc như thể cha chết. Thê mà, chỉ vài tuần thậm chí vài ngày sau đó lại thấy nàng tay trong tay, hạnh phúc bên người t́nh mới. Ở trên đảo buồn quá mà, nàng cân 1 chổ dựa tinh thần, cần anh chàng xách nước cho nàng tắm, và cần 1 ít tiền lẻ cho nàng để cải thiện bửa ăn ?? Tôi thấy bất kỳ ai dù đẹp hay xấu có tí tiền do thân nhân nưóc ng̣ai gưỉ vào th́ rất dể kiếm bạn gái ??? Có chùa , có nhà thờ, củng có cả 1 ngĩa trang cho nhưng người bất hạnh chết trên đảo. Khi con người ta vừa thoát cái chêt trước mắt trên đại dương th́ họ có khuynh hướng tôn giáo, chua chiêng luôn luôn khói hương nghi ngút, thiện nam tín nử dập d́u, nhà thờ đông nghẹt người đi dự lể. Buổi sáng củng có nhưng hàng bán bánh cuốn, bánh ḿ, bán cá do dân tị nạn đi đánh cá lậu. Có vài lo bánh ḿ. Tôi v́ "con bà phước" nên kiếm sống bằng nghề đi lên rừng đốn củi, gánh nước mướn cho ḷ bánh ḿ, gánh nước mướn cho nhà giàu để họ tắm. Củng đủ sống. Cái đói triền miêng, đói từ Việt Nam đói dài cho đến Đảo tị nạn, 1 thằng nhóc sức đang lớn, thèm ăn thèm uông, nh́n cảnh nhà người ta vui vẻ xum vầy, mấy người gốc Hoa ít học nhưng giàu co đem được tiền của từ VN, họ ăn uống thô bỉ, họ chiên, họ xào , họ nấu thơm lừng cả 1 góc trời. Họ ăn uống như thể chửi vào mặt mấy thằng bơ vơ nghèo khổ như tôi. Tôi đành lặng lẻ ra ngồi trên triền núi, hốc đá nh́n đại dương mênh mông chập trùng sóng vổ, nh́n về cỏi phương trời xa xăm, nơi đó gia đ́nh tôi giờ này củng đang sửa soạn bửa cơm gia đ́nh, mọi người đang quay quần bên mâm cơm, tuy rằng mâm cơm chẳng có ǵ, cơm hẩm trộn khoai sắn, trộn bo bo. Tôi ứa nước mắt và ngay cả ứa nước miếng...Mẹ ơi , sao đời con lại khổ thế này. Con đang có Tự Do nhưng đồng thời con đă mất tất cả. Đă rất nhiều đêm, rất nhiều đem...tôi 1 ḿnh lằng lẻ ngồi nh́n đại dương...
..."Có đồng bào đến đảo, đồng bào đến đảo...". Tiếng loa phóng thanh tư ban trật tự đảo, mọi người túa ra cầu jetty chỉ hy vọng xem có bà con thân nhân ḿnh vượt thoát..và đồng thời nhận diện kẻ thù, vô phươc cho thăng nào công an biên pḥng, thuế vụ việt cộng hành hạ hiêp đáp dân lành, co tiền đi vượt biên vừa bước chân lên đảo sẽ bị những đ̣n thù khủng khiếp. Dường như cảnh sát Mả nếu biết thằng đó là Việt Cộng, th́ họ củng làm ngơ cho dân tị nạn trút căm thù. Một trận đ̣n hội đồng. Ăn đ̣n củng phải thôi. Tôi trong 1 lần đi xe đ̣ tư Cân Thơ lên Sài G̣n, đoạn đường 150km(?) co cả chục trạm kiểm soát kinh tế chận bắt người dân đem gạo, thịt lên Sài G̣n. Chính tai tôi nghe giọng 1 thằng nhóc VC con lên bảo với bố nó, khi bố nó đang khám xét trên xe đ̣ rằng..."Bố ơi bố, Mẹ bảo xét mở heo đó, nhà hết mơ heo ăn rồi...". Ăn cướp trắng trợn . Một lủ chó đẻ ăn cướp. Tôi chua tưng thấy chế độ nào gây căm thù cho nhân dân bằng chế độ Việt Cộng, chính nó gây chia rẻ hận thù giữa những người anh em cùng chung gịng máu. Sự hận thù kéo dài cho mải đến bây giờ. Dân Viet kieu hê thấy bất kỳ 1 phái đoàn VC ra hải ngoại ăn xin tiền viện trợ là họ kéo đến biểu t́nh, chống phá VC trên mọi lảnh vực
..."Có đồng bào đến đảo, đồng bào đến đảo...". Những thân xác tả tơi, những xác chêt dật dờ biết đi. Con tàu bị cướp hải tặc Thái Lan. Nhưng người đàn bà kh thể đi nổi người khiên kẻ bế. Nhửng câu chuyên đồn ra thương tâm , đau ḷng. Những người chồng có vợ, có con gái bị hải tặc bắt đi mất hay hảm hiếp rồi quang xuống biển. Chúng nó hảm hiếp vợ con ngay trước mắt người chồng. Câu chuyen đau ḷng nhất là cả tàu chỉ sống sót duy nhất 1 dứa con gái ten Lan th́ phải, có lẻ đang sống ở Úc. Sau kh biêt bao lần bị hải tăc cướp bóc hảm hiếp, tàu lạc vào hoang đảo cả mấy tháng, người chet dần, ăn thịt người chết,may mắn được tàu đi ngang cứu thoát sống sót chỉ duy nhất 1 đứa con gái.
-- Ke Si Bac Ha (ke_si_bac_ha@yahoo.com), March 28, 2004
Ong cu ke di ke lai may truyen cam thu nay thi biet la ong khong bao gio chiu hue voi CS roi. Nhung ong ke noi kho cua nhung nguoi theo VNCH nhu ong (hoac la dan nguy theo nhu cach noi cua CS) ma quen mat rang o ngoai MB cung co hang trieu than nhan cua nhung nguoi bo doi con mat cha vo mat chong song rat bo vo vat vuong. Vay thi ho oan than ai duoc? Neu ai do nhac den ho thi cac ong noi ngay "Ai bao cac anh theo Bac vao Nam nen chet mat xac"??!!! Vay ra cac ong cung chang coi nhung con nguoi do la dong bao ruot thit cua minh nua roi? Con sau 75 thi ca nuoc VN kho chu rieng gi gia dinh cac ong? Chinh ong cung nhac toi "cong an bien phong, thue vu..." cung di vuot bien do thoi? Den tan ngay nay ma ong van mang tam trang cam thu u uat do thi la do roi. Ong muon VN thay doi thi phai coi xem nhung nguoi nao co duong loi cai to VN hay thi nhap vao cung voi ho de tranh dau cho dan chu tu do o VN thi moi la dung cach chu? Dang nay suot ngay di dang bai chui bay thi dau goi la cach lam hay? Va thu phuc duoc nhung ai? Neu khong phai la ngoai may nguoi nhu cac ong ra la co the cung noi chuyen va chuoi rua CS voi nhau duoc thoi, con khong ai muon ban cach giup VN co tu do dan chu voi cac ong het vi cac ong chang co dau oc kien thuc gi ca ngoai mot mo han thu va mot mo cac chuyen dam o tuc tiu rac ruoi ve HCM voi NTX, can ngo vv va vv. That dang thuong thay!
-- KSBH Khong Doi Troi Chung Voi CS! (KSBH@VNCHthudai.com), March 28, 2004.
Thua anh KSBH Hon 20 nam wa song dinh cu o UC...toi tuong thoi gian da lam cho toi wen het duoc nhung ki niem...nhung noi niem cua nguoi ti nan CS...kh ngo hom nay doc duoc nhung giong chu cua anh lam toi nho lai nhung ki niem cua ngay xua va da giup toi noi len duoc noi long cua nguoi ti nan CS...Cam on anh rat nhieu...1 nguoi thuong gap anh o PT.
-- NguyenGocHoa (xep_hang_ca_ngay@yahoo.com.au), March 28, 2004.
Vào khoản năm 1978, phong trào đi vượt biên phát triển rầm rộ tại miền Nam Việt Nam. Không phải người ta đi v́ kiếm 1 đời sống sung túc no đủ hơn, có thể lúc đó ít ai biết đến đời sống cac nước Tây Phương nó như thế nào. Người ta ra đi chỉ v́ kh thể sống nổi với tụi VC. Trước nhất tầng lớp bị "đ́" nhiều nhất là Hoa Kiều tại miền Nam, một phần v́ họ giàu có VC muốn cướp trắng nhà cửa tài sản của họ qua đánh tư sản mại bản, một phần v́ VC có mối tranh chấp gay gắt với bá quyền Trung Quốc. Khởi đầu, VC đứng ra tổ chức những chuyến vượt biên bán chính thức, ăn 15 cây vàng mổi đầu người, đi vượt biên có công an bảo vệ ra tận cua biên, sau này rút xuống c̣n 10 cây mổi đầu người. Dân gốc Hoa ít học nhưng họ làm ăn rất giỏi nên đóng góp công sức khá nhiều cho quốc gia đệ tam chấp nhận họ định cư. Dân miền Nam, nhất là thanh phần chê độ VNCH bị VC trả thù tàn bạo nhất. Chính quyên cách mạng tuyên bố với tất cả dân quân cán chính VNCH chỉ cân đem đủ lương thực quần áo trong 15 ngày. Thế là anh em VNCH vo cùng hồ hở cùng nhau ḥ hẹn ra tŕnh diện cách mạng, cách mạng thật là khoan hồng độ lượng, chiến tranh đă hết, anh em nam bắc một nhà cùng nhau nắm tay xây dựng tổ quốc, hàn gắn vết thương chiến tranh. 15 ngày trôi qua, 150 ngày và rồi 1500 ngày...có người trên 15 năm vẩn ra đi biền biệt. Những bà mẹ VN mất chồng, mất con lay hoay vơi đời sống thường ngày, chạy gạo từng bửa quay quắc nhớ chồng nhơ con. Co nhiều bà mẹ VN phải bán thân xác ḿnh, hay làm vợ bao, vợ bé cho những tên VC dâm dục để lấy tiền thăm nuôi chồng con...Dân miền Nam bắt đầu ồ ạt đi vượt biên tạo thành làng sóng gọi là "Boat People", cảnh hải tặc Thái Lan, cảnh tàu ch́m xác người trôi lêng bềnh khắp đại dương làm động lương tâm nhân loại. Một số quoc gia băt đầu nhận người tị nạn, người dân bản xứ họ thấy người Viet cân cù chăm chỉ làm ăn. Họ kiến nghị lên quốc hội để thông qua nghị quyết nhận boat people. Thế là Anh, Mỷ, Úc, Pháp nhận người ồ ạt rất dể dàng. Phần nhiều dân miền Nam có văn hóa, lịch sự nên phần lơn đều thành công nơi xứ người, học rất giỏi, làm việc cần cù, kinh doanh củng giỏi hơn hẳn người Việt gốc Hoa. Thế là CSVN dường như có chính sách xả cảng cho dân miền Bắc nhất là dân Hải Pḥng v́ gần Hongkong nên dân Hai Pḥng củng ra đi ồ ạt. Đam dân này phần nhiều that học, cặn bả của xả hội miền Bắc. Họ đi qua đệ tam quốc gia chuyên đi phá phách, ăn chơi, ăn cướp, hâu hết tội phạm xảy ra, khi truy nguôn gốc đều là dân Bắc Kỳ Hai Phong. Nhưng nói chung dân Boat People thành công trong đủ mọi lành vực Khoa hoc, kinh te, chính trị, luât gia, bác sỉ, kỷ sư tạo thành đội ngủ 300 ngàn chuyên viên cuc kỳ giỏi...
VC co nhiêu chính sách chiêu dụ VK về nước hợp tác xây dựng quê hương. Họ bỏ ra hàng trăm triệu Mỷ kim dể lập hết hội này, tổ chức nọ để chiêu dụ VK. Nhưng họ đă quên hay cố t́nh quên họ chính là ai. Dôi vơi toan thể dân miền Nam và với 3 triệu VK th́ họ chính là, chỉ là mấy thằng Việt Cộng cực kỳ thô bỉ. Dối với 3 triệu VK th́ định nghia Việt Cộng (defintion of the Vietnamese Communist) là...gian tra, lường gạt, ăn cướp, tham ô và dâm dục. Chính quyền VC cử bât cứ phái đoan ngoại giao ra ngoại quốc đều bị VK biểu t́nh, chống đối. VC kh có cách nào hoạt động công khai tại hải ngoại, và càng ngày giới trẻ hải ngoại có khuynh hương chống cộng gia tăng.
Ngụy quyền VC dă làm 'Lở" nhiều chuyến tàu để canh tân đất nước, thắng trân Điện Biên Phủ với hiệp định Paris chia đôi đất nước. Sau thớ đệ 2 thế chiến, toàn thế giới đă chán ghét chiến tranh, quốc gia nào củng nổ lực về kinh tế, nước giàu dân mạnh trước đă. Trong khi miên Bắc đứng đầu HCM cái đầu đặc sệt toàn hận thù đấu tranh giai câp, đem quốc tế cộng sản tam vô..vô thần, vô tổ quốc, vô gia đ́nh. Hoàn toàn đem xương máu của con dân VN ném vào cuộc chiến tranh ư thức hệ Quốc - Cộng. Miền Bắc cứ việc xây dựng XHCN hay xây dựng cái ǵ đó, miền Nam tự do xây dựng nền dạn chủ như nước Đức, Korea, Taiwan. Mỷ tham gia chiến tranh VN năm 1963/1964 sau khi HCM đem quân Bắc Viet xâm lăng miền Nam, và tăng cường độ tham chiến khi HCM lập đường ṃn HCM và tạo dựng chính phủ bù nh́n mặt trận giải phóng miên Nam. V́ sự xâm lăng của HCM mà Mỷ có cớ đem quân vào miền Nam ngăn chận lan sóng Đỏ. Nên nhớ ngay bây giờ vẩn có quân đội Mỷ tại Nam Hàn, Nhật, Đài Loan. Tôi thử hỏi nhỏ 80 triệu dân VN 1 câu hỏi rât dể nè, nếu các bạn chết đi, đứng trước mặt Diêm Vương chờ đầu thai lên làm người, DV hỏi ...cho bạn chọn làm con dân nước CHXHCNVN, Nhât, Nam Hàn, Đài Loan. Bạn chọn nước nào vậy ??? Trả lời thành thật đi.
Ngụy quyền VC lại trể con tàu canh tân đất nước 1 lần nữa sau khi "đanh cho Mỷ cút, Ngụy nhào" 1975. Nếu CS Bắc Việt biết nghe lời Thượng Tướng Trân văn Trà của Mặt trận giải phóng miền Nam kh trả thù đê hèn, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết th́ VN chúng ta hiện nay có bộ mặt hoàn toàn khác bây giờ. Dân VN nổi tiếng cần cù, thông minh học giỏi vang danh là dân Do Thái Á Châu. Một thằng Nhật chưa chắc thông minh học giỏi bằng dân VN đâu các bạn. Thời Đại học, tôi có dịp học chung vơí mấy đứa Nhật , chúng nó học ngu như con ḅ đấy các bạn ạ. Nhật sở dỉ hạng nh́ thế giới chỉ v́ 2 chử "ĐOÀN KẾT". Nước Nhật chẳng có ǵ cả, tài nguyên kh có, đất đai kh có, nó chẳng có cái ǵ cả ngoại trừ CON NGƯỜI. Nhưng tiếc thay, sau khi TT Tran van Trà phát biểu, ông ta được hân hạnh cho về vườn ẩn dật. Tiếc thay, ngụy quyèn VC chỉ đào thêm hố sâu ngăn cach Nam Bac, gây thêm hận thù Q-C cho măi đến ngày nay.
Ngụy quyền VC lại trể con tàu canh tân đất nước trong hiện nay. Với luc lượng hùng hậu 300 ngàn chuyên gia cực kỳ giỏi trên mọi lảnh vực khăp thế giới. Với 3 triệu VK hầu hết giàu có. Theo tôi biết họ 1 ḷng nghỉ đến quê hương đất nước. Nếu chính thể VN có tự do dân chủ, tư do dân chủ là sức bật phát triển kinh tế. Nếu nói rằng dân trí VN c̣n thấp kh thể TDDC hoàn toàn th́ Lư Quang Diệu Vietnamese hay Putin Vietnamese củng có thế chấp nhận được. Đào đâu ra 1 Ly Quang Dieu, Putin Vietnamese. Nong duc Manh, thăng cha bảo thủ Nguyển khoa Diêm hả....Get Lost. Khi lịch sử cần, nhân tài sẽ xuất hiện. Nếu thiểu sô chính trị bộ đảng CSVN thật sự biết yêu dân thương nước, th́ hảy dẹp ngay cái đảng CS cực kỳ lố bịch. Các ngưoi đừng đem cái chiêu bài yêu nước là yêu chủ nghĩa xả hội với tư tưởng HCM, nó trơ trẻn như 1 con điếm về chiều hết thời kêu gào ơi ới đứng đón khách ngoài đường. Các người đă ăn no rồi, giàu quá rồi, con cái các người đă gửi cả ra ngoại quốc du học rồi. ăn no quá coi chừng bội thực. Chúng tôi, nhưng người Việt hải ngoại,chât xám, chất xanh hải ngoại sẽ đồng ḷng kéo nhau về xây dưng lại quê hương xứ sở. Hay tệ lắm chúng tôi ḥ hẹn nhau kéo nhau ve du lịch Viet Nam thân yêu. Như nhưng người Do Thái mất quê hương thương ḥ hẹn nhau ..."Mai ta về Jeru Salem"...Ngươi Việt củng sẽ nói..."Mai ta vê Huế- Sài G̣n- Hà Nội".
Lúc này tôi nghe nhiều về sự hiềm khích giữa VN- Trung Quoc về Trường Sa. Mối thù truyền kiếp giữa 2 dân tộc lại có dịp sinh xôi nảy nở. Hoàn cảnh VN bây giờ hoàn toàn khác xa vơí thời chống Pháp , chống Mỷ, chống TQ năm 1979. Tại sao khác?. Các đảng viên CS, bộ đội, toàn dân 1 ḷng tin tưởng theo đang, đứng dưới lá cờ của đảng v́ họ nghỉ lúc đó đảng là duy nhất và chính nghĩa. Chính nghĩa của đảng CS bây giờ kh c̣n, đă rớt mặt nạ lộ nguyên h́nh là con ác quỉ chuyên đi hút máu dân. Lúc trước họ thắng được đối thủ v́ họ chỉ "TRÊN RĂNG DƯỚI DÁI" cho nên họ đành nghe theo đảng mà thí mạng cùi, tệ lắm đi theo đảng để có được 30kg lương thực mổi tháng. Các cán bộ CS bây giờ thằng nào thăng nấy giàu nứt vách ra, nhà cửa xe cộ, tiền lớn tiền nhỏ gưi ngân hàng, vơ lớn vợ bé, .v.v...."Thượng bất chính, hạ tất loạn". Ai sẽ là người thề đánh giặc ngoại xâm Trung Quôc đến c̣n cái quần xà lỏn củng đánh.
Bài "Cảnh giác Bắc Triều" của LS Lê Chí Quang vẩn c̣n văng vẳng đâu đây. Đó là người con dân VN yêu nước thật sự, những người như thế rất cần cho VN. Hảy thả anh ta ra, phục hồi danh dự.
Môt lần nữa nhắc nhở mấy người COI CHỪNG MẤT NƯỚC. Đừng đi theo vết xe đổ của Hồ Quí Ly, Mac Đang Dung. Lịch sử sẽ phê phán các người...
-- Ke Si Bac Ha (ke_si_bac_ha@yahoo.com), March 29, 2004.
Gửi KSBH,
Một câu chuyện buồn về thân phận con người. Đáng để tất cả mọi người đọc và suy ngẫm. Tôi thấy nghẹn ở... trong tim khi đọc cái bài này. Shit thật, tại sao lại có thể có những số phận bi đát đến thế cơ chứ, như ông anh Việt Cường của anh ấy. Chán thật, tôi thấy đời chán quá mất rồi.
Nếu mà tôi rơi vào t́nh cảnh của anh th́ chắc cũng sẽ suy nghĩ như anh thôi. Có thể hiểu được. Tuy nhiên anh có nhắc đến tôi và cho rằng
VC thuộc tầng lớp thượng lưu quư tộc th́ sai lắm lắm. Bởi v́ VC tôi là cái loại tép riu trong xă hội này mà thôi. Bọn quư tộc thượng lưu không có thừa thời gian để vào đây tranh luận với anh đâu. Bọn nó c̣n thiếu thời gian để tiêu hết tiền mà.
Cái thời 1983 th́ cả nước khổ anh ơi. Nhà tôi cũng khổ bỏ mẹ, chứ sung sướng ǵ hơn nhà anh. Tôi nhớ hồi đó tôi vẫn học ở trong nước. Không bao giờ biết đến tô phở buổi sáng là ǵ. Học đến 9-10h là thấy hoa cà hoa cải bay trước mắt, lời thầy nói phào phào bay qua tai, chẳng có chữ nào chui được vào đầu. Câu chuyện của anh nó đau ḷng ở cái đoạn một thằng 15 tuổi đưa một thằng 13 tuổi ra di vào cơi mịt mùng, không biết sống chết thế nào. Nó đau ḷng ở chỗ hải tặc cướp bóc hăm hiếp, và đau ḷng ở nhiều lúc khác nữa. Cuối cùng th́ anh cũng đă thỏa ước nguyện, ấy là cái kết có hậu. VC này thấy mừng cho anh. Nhưng c̣n cái chuyện cứ giữ măi nỗi đau đó, phỏng có ích ǵ, hay chỉ làm anh trầm uất thêm. V́ lẽ đó VC có pót những lời của Mother Teresa lên mạng, ḥng làm dịu bớt chút ǵ đó cho những người đau khổ như anh. Ngoài ra không có ư tuyên truyền ǵ hết. Sống một cuộc đời, làm một con người tử tế khó lắm thay. VC chỉ biết hi vọng rằng mỗi người trong chúng ta sẽ ngày càng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, để mọi hận thù trôi vào với quá khứ, để một ngày được thấy tất cả chúng ta là anh em một nhà. Xin ai đó đừng cười nhạo vào cái ước mơ cháy bỏng thật thà này của tôi. Những ǵ các anh sắp sửa đưa ra để đáp lại , tôi đă đoán biết được là cái ǵ.
Nh́n vào quá khứ qua những câu chuyện như trên đây của anh KSBH, chúng ta có cùng một câu hỏi , làm sao để những chuyện thế này không bao giờ lặp lại với dân tộc Việtnam chúng ta nữa
-- Viet Cuong (wilson_beng@yahoo.com), March 29, 2004.
..."Cái thời 1983 th́ cả nước khổ anh ơi. Nhà tôi cũng khổ bỏ mẹ, chứ sung sướng ǵ hơn nhà anh.-- Viet Cuong (wilson_beng@yahoo.com), March 29, 2004. "....
Con người ta sống kh sợ khổ, chỉ sợ mất nhân tính. Cái đói cái khổ chỉ làm con người quyết chí vươn lên t́m đến ngày mai tươi đẹp hơn. Nhưng sống trong xả hội kh c̣n nhân tính nữa th́ chính ḿnh 1 ngày nào đó sẽ xa ngả, sẽ gục ngả, kh c̣n chính ḿnh nữa và trở thành kẻ khôn nạn.
.....
Cân Thơ có đường Nguyển An Ninh, con đường gần nhà tôi. Một buổi trưa oi ả, thằng bé KSBH 12 tuổi đạp chiếc xe đạp ọc ach trên con đương Nguyên an Ninh kh một bóng cây...tay lái chiếc xe đạp vô t́nh quẹt phải người đàn ông đi bộ. Miền Nam sau ngày giải phóng, kh hiểu dảng và Bác dạy dổ cho đám cán bộ của họ luật lệ đi đường dành cho nguời bộ hành thế nào. Hầu như tất cả các CÁN NGỐ, lề đường dành cho bộ hanh họ kh hề đi, họ cứ ngêng ngang đi giữa đường xe chạy, họ nắm tay nhau giang ngang đường xe chạy. Thằng bé 12 tuổi vô t́nh đụng phải người đan ông...thằng bé té xuống, đầu gối trày sướt máu chảy ṛng ṛng, nhăn mặt đau đớn, thằng bé chưa kịp bật tiếng khóc. Th́...trên trán thằng bé 1 họng súng đen ng̣m, lạnh toát, nghe 1 tiêng "cắc" của ṇng súng lên đạn. Giọng người đàn ông Bắc Kỳ..."Địt mẹ mày, muốn ám sát cán bộ hả. Tao bắn nát sọ mày ra...". Gịng nước mắt v́ đau đớn chưa kịp chạy xuống, th́ lại dội ngược trở lên. Dội ngược trở lên v́ tủi cho thân phận ḿnh. Thằng bé củng đă từng được giáo dục thế nào là NHÂN LỂ NGHĨA TRÍ TÍN, thế nào là ..."bầu ơi thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn". Người cán bộ đó, anh ta đă nói tiếng Việt mà...
Thằng bé vác chiếc xe đạp quốc doanh cong queo "made in VN" mang nhản hiệu "Chiến Thắng" lê bước nặng nề tủi nhục về nhà, trong đầu vang dội tiếng "cắc" của ṇng súng lên đạn cùng tiếng chửi rủa tục tăn của tên cán bộ..............
-- Ke Si Bac Ha (ke_si_bac_ha@yahoo.com), March 29, 2004.
Tha Hương có cái may mắn là đă ra đi từ trước năm 1975, nên đối với những câu chuyện như của anh Kẻ sĩ Bắc Hà, Tha Hương chưa từng nếm trải. Đúng là có đi qua mới thấy thấm thía, nếu Tha Hương từng ở trong hoàn cảnh của anh, chắc Tha Hương cũng sẽ có suy nghĩ như anh thôi. Nhưng Chúa Trời vốn dạy chúng ta nên độ lượng với kẻ thù, c̣n Phật th́ bảo rằng hăy mở rộng con mắt, dẹp hận thù sang bên sẽ thấy đời c̣n nhiều khoảng sáng để vươn tới. Tha Hương luôn nghĩ vậy và cũng luôn dạy con cháu ḿnh rằng, làm người không nên để sự hận thù che lấp ư chí. Các cụ ta có câu "giận quá mất khôn", quả không sai, nếu anh chịu mở rộng nhăn quang, gác lại quá khứ, chắc anh sẽ thấy những chuyện quá khứ trước kia chỉ là đám mây mù đă trôi qua, đời c̣n nhiều khoảng sáng lắm chứ. Anh Kẻ sĩ có biết không, cách đây 3 năm, khi Tha Hương về Việt Nam lần đầu tiên sau hơn 25 năm lang bạt đất khách quê người, Tha Hương có cảm giác ḿnh đang đi ngược lại thời gian, Sài G̣n ngày xưa đẹp hơn bây giờ nhiều, những kỷ niệm ngày xưa không thể t́m lại được bởi mọi thứ đă thay đổi, quang cảnh, con người ngay cả không khí cỏ cây cũng thay đổi, mới đầu Tha Hương cũng buồn kinh khủng, sau đó một người bạn dẫn đi chơi phố xá, nói chuyện với những bạn bè cũ c̣n trụ ở Việt Nam và gặp gỡ những người dân thường, Tha Hương thấy ở mảnh đất này đang có một cuộc sống mới, một sự sống mới đang đâm chồi nảy lộc, nó không giống cái thời đă qua của chúng ta, nhưng nó không hề chết khô chết rục như nhiều người chúng ta vẫn nói, v́ thế Tha Hương tin rằng nếu anh chịu khó mở rộng ḷng ḿnh tiếp nhận một môi trường mới, anh sẽ cũng thấy nhẹ nhàng hơn, dễ chịu hơn. Hăy yêu quê hương ḿnh hơn, đừng quan tâm đó là chế độ nào, chắc chắn anh sẽ thấy Việt Nam bây giờ vẫn là Việt Nam của tất cả chúng ta.
-- Tha Huong (duongchantroi@amazon.com), March 30, 2004.
Gửi Tha Hương. Vâng!, đó là những ǵ đảng CSVN đang mong ước mọi người Việt lưu vong hai ngoại có cái nh́n như TH vậy, để họ tiếp tục để trên đầu trên có của cả dân tộc ḿnh. Thầm nghĩ, TH rời VN trước năm 75 chắc TH là người học cao, hiểu rộng, sao TH không thấy được điều đó? Không biết TH có bao giờ tự hỏi, sao những cán bộ CSVN lại quá nhiều của làm tiền, mà trên căn bản họ là những người vô sản?. Ngày xưa CS dùng chiêu bài Chuyên Chính Vô Sản để mị dân. Ngày nay họ đă để lộ bộ mặt thật của những người dùng sắt máu để cai trị và cướp bóc. Tại sao người dân không có tự đó ngôn luận, báo chí, tôn giáo. Tại sao chỉ có đẳng nói là đúng? TH về lại VN có ra thăm những vùng quê không? Có nh́n thấy những mảnh đời lũ lượt lầm than của những mẹ già, trẻ thơ không? Có hiểu nỗi đau của những cô gái bán thân ḿnh cho Đài Loan, Đại Hàn... để có tiền giúp đó mẹ cha không? Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, lợi tức trung b́nh hàng năm của một người dân khoảng $400 U.S. Dân Việt với hơn 90% là nông dân . Lợi tức trung b́nh hàng năm của họ không hơn $50 U.S. Dân số Vn ngày nay trên 70 triệu, ta chỉ cần làm một bài toán đơn giản để thấy rằng Tổng Sản Lượng Quốc Gia (GDP), khoảng 30 ty U.S dollars nằm trong tay của một nhóm thiểu số (dưới 10% tong dân số) Họ là ai? Là những cán bộ, đảng viên các cấp và một số nhỏ của những người dân b́nh thường kiếm tiền bất chánh hoặc hối lộ, đút lót cho tập đoàn CSVN để họ được yên thân mà làm ăn. Không hiểu TH nghĩ sao về vấn đề này? Có lẽ TH đă hiểu lầm. Những người như chúng tôi đang cố gắng tranh đấu cho một nước VN có Tư Do, Dân Chủ, Phú Cường đều không phát sinh từ những hận thù trong quá khứ. Tất cả chỉ v́ tương lai của dân tộc mà thôi. Principe maters
-- Quang Phuc (Vn_QuangPhuc@yahoo.com), March 31, 2004.
Có lẽ anh Quang Phục đă hiểu sai ư của Tha Hương. Như Tha Hương đă nói, Tha Hương không phải là người bênh vực hay tuyên truyền hoa mỹ cho VC. Không tự nhận ḿnh là một thành phần cốt cán chống CS nhưng phải tự nhận rằng hơn ai hết Tha Hương rất hiểu tâm t́nh của cộng đồng người Việt hải ngoại, nhất là những người như anh Quang Phục, anh Tosu, Người cao niên, những người vẫn luôn tranh đấu cho Việt Nam dân chủ. Vâng, nền dân chủ thực sự hiện Việt Nam chưa đạt được hoàn toàn nhưng vẫn có một phần nào đó chúng ta có thể thấy qua những cuộc đời đang sống trong nước. Anh Quang Phục hỏi Tha Hương có biết thương những gia đ́nh nghèo khó, những cô gái bán thân nuôi ba má. Thương lắm chớ, sao lại không thương, Tha Hương là một con người, cũng có trái tim, cũng biết thổn thức trước những số phận đau thương. Nhưng như Tha Hương đă nói, có đi mới biết, có qua mới hay, thực tế cuộc sống chân thực lắm, không giống hoàn toàn như những mảnh đời mô tả trên báo chí đâu, Tha Hương đă đi qua nhiều vùng chiêm trũng, vùng cát trắng mênh mông hay ngập ngụa sỏi đá, cuộc sống người dân gọi là nghèo nhưng vẫn đủ ăn, nghèo đến mức phải bán trôn nuôi miệng cũng có nhưng không phải là phổ biến. Anh Quang Phục chắc cũng biết, tâm lư dân Việt ta là tâm lư tiểu nông, thường loá mắt trước sự giàu sang, đó cũng là một đặc điểm cố hữu của người Việt Nam dù ở vị trí xă hội nào, nhiều gia đ́nh có con đi lấy chồng ngoại không hẳn là nghèo, thậm chí có những gia đ́nh rất khá giả ở thành phố cũng muốn gả con cho anh ngoại kiều, v́ muốn đổi đời muốn xuất ngoại. Cái tâm lư đó đă trở thành một đặc điểm chung của người Việt ta, nặng nhất là ở tầng lớp nông dân và người lao động. Đó cũng là lư do dễ hiểu trước việc các cô gái chân lấm tay bùn đổ xô lên thành phố kiếm chồng Đài Loan, Đại Hàn. Họ tự nguyện đưa tay vào cùm, đưa đầu vào tṛng v́ sự háo danh của họ. Âu cũng là nghiệt báo cả thôi, sao có thể đổ cho Nhà nước nào xô đẩy họ vào hoàn cảnh đó, phải không anh Quang Phục.Tha Hương cũng mong muốn có ngày trở về vinh quang, xây dựng một nước Việt Nam thống nhất dân chủ, nhân quyền được bảo đảm, tín ngưỡng được tự do, nhưng đó là mơ ước, c̣n hiện thực, chúng ta đang sống th́ hăy sống như những nguời b́nh thường, những người con xa quê hướng về tổ quốc quê hương, giúp đỡ đất nước với tấm ḷng rộng mở.
-- Tha Huong (duongchantroi@amazon.com), March 31, 2004.
Những bài viết của các bạn rất hay ! nói khá rơ ràng t́nh trạng hổn loạn trong bộ máy cầm quyền tại Việt Nam ngày nayGiàu & Nghèo chênh lệch qúa lớn , những tệ nạn vv.vv , dĩ nhiên Việt Nam vẫn là quê hương của chúng ta , nhưng quê hương đó có mở rộng tầm tay với cộng đồng Việt Nam hải ngoại hay không lại là chuyện khác nếu các bạn về Việt Nam chỉ thuộc dạng đến rồi đi các bạn sẽ thấy rất vui phải không ? khi thấy như vậy các bạn nghĩ rằng Việt Nam đă tự do đă .... có ǵ lầm lẩn ở đây rồi . Nếu các bạn đi đến những khu vực có rất đông người Việt cư ngụ , kèm thêm có bạn bè thân cũ từ VN cũng cư ngụ tại đó làm thổ địa dẩn bạn đi chơi lúc ấy chắc các bạn sẽ có một suy nghĩ giống Cầy Hương Bắc Mỷ thật là nơi đáng sống và không khác ǵ quê hương của ḿnh và c̣n vui hơn khi về VN nửa
Việt Nam của chúng ta không có những cảnh đẹp đến Mê Hồn như Bắc Mỷ , điều mà đa số chúng ta khi về thăm Việt Nam chỉ là muốn t́m lại cảm giác xưa h́nh ảnh cũ khi chúng ta c̣n nghèo mà thôi , Tôi đoan chắc các bạn sẽ cảm thấy hết sức xa lạ khi đứng ngay bùng binh Nguyễn Huệ Sài g̣n
-- cayhuong (cayhuong@vietcong.ngu), March 31, 2004.
Tra loi Cay Huong nhưng quê hương đó có mở rộng tầm tay với cộng đồng Việt Nam hải ngoại hay không lại là chuyện khác.Toi tin la que huong se don Cay Huong voi tam tay rong mo. Chi co cong san viet nam la lua bip, la toi ac.
Toi khong bao gio chap nhan hoa hop, hoa giai. Viet cong luc nao cung luu manh, vo luan ly. Toi mong moi la viet cong sup do mau chong de nguoi dan viet co co hoi xay dung lai dat nuoc, mot dat nuoc da bi viet cong cai tri may chuc nam roi.
-- trbapi (trbapi@yahoo.de), March 31, 2004.
Tha Hương có cảm tưởng rằng chúng ta đang cố khen ngợi Huê Kỳ và Tây Âu, v́ chúng ta đang sống trên mảnh đất của họ, ăn cơm của họ, xài tiền của họ, mặc dù hàng ngày vẫn phải chịu ánh mắt kỳ thị của những người da trắng, sự giễu cợt của khối người tự cho ḿnh là thuần chủng với những kẻ tóc đen da vàng mũi tẹt. Con cái chúng ta đi học cũng không nhận được một cách hoàn toàn sự b́nh đẳng đối xử như những học sinh chính gốc. Tha Hương đă đi thăm nhiều bang của nước Mỹ, có bang tốt có bang chưa tốt, nhưng dù tốt hay chưa tốt th́ đều có cảm nhận rằng chưa bao giờ người Mỹ coi chúng ta là một phần của đất nước họ, nếu không nói là những kẻ ăn nhờ ở đậu, phải nuôi báo cô, mặc dù chúng ta đều có đóng góp vào sự thịnh vượng chung của nước Mỹ, con cái chúng ta đi học đi làm góp phần trí tuệ xây dựng xă hội Mỹ. "ăn quả nhớ kẻ trồng cây", thôi th́ ăn nhờ họ nên chúng ta phải bảo vệ cho họ, điều đó lẽ nhi thường t́nh vậy. Các bạn biết không, khi Mỹ đánh Iraq, con trai tôi có hỏi tôi v́ sao Mỹ phải gây chiến, tôi nói rằng v́ Iraq có vũ khí huỷ diệt, đe doạ đến nhân loại, nói đúng như báo Mỹ nói, con tôi hỏi vậy Mỹ cũng có vũ khí huỷ diệt, thậm chí c̣n nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào, sao không có nước nào đánh Mỹ, rồi mới đây khi báo Mỹ nói nhiều về sự gian dối của chính quyền Bush về chuyện Iraq có vũ khí huỷ diệt, con tôi nói rằng tất cả bạn bè trong lớp của nó đều sụp đổ về thần tượng một nước Mỹ trung thực. Phải, sự thiếu trung thực của nhà cầm quyền Huê Kỳ không phải là hiếm, chỉ những người đă trải nghiệm cả cuộc đời trong hết chiến tranh Việt Nam đến bây giờ, như chúng ta mới không thấy sock v́ sự đảo điên đen trắng lẫn lộn của Mỹ. Đó cũng là lư do tại sao Tha Hương lại chọn cái ID là "Đường chân trời", ở mảnh đất "tự do" như Mỹ mà vẫn chưa thực sự là "chân trời mơ ước" nên vẫn hoài vọng một nơi xa vời, lẽ nào chỉ thiên đường của Chúa mới thực sự có tự do.
-- Tha Huong (duongchantroi@amazon.com), March 31, 2004.
Những điều mà Tha Huong nói trên đây hoàn toàn đúng với bất kỳ người xa xứ hoặc lưu vong nào. Dù sống ở đâu đi nữa, không bao giờ chúng ta ḥa nhập được vào xă hội người bản xứ. Các bạn luôn là những bánh xe chuyển đọng không cùng nhịp với cái xă hội nơi bạn đang sống. Dẫu bạn có ở Mỹ, Anh hay Nga, Balan cũng đều như vậy thôi. Vietnam là quê hương đích thực của chúng ta.Cầy hương ca ngợi cảnh đẹp bắc Mỹ một cách lố bịch. Cảnh đẹp trên trái đất này nơi nào chả có, nó không giống nhau, mỗi nơi một vẻ. Chỉ v́ sốngtha hương ở nơi đó mà CH nâng nơi đó lên rồi hạ thấp VN xuống, thật là người không có tự trọng tí nào.
-- Viet Cuong ( VN cuong thinh) (wilson_beng@yahoo.com), April 01, 2004.
VN mới đích thực là quê hương của ḿnh...rất đúng...Ra khoi thủ đô Hà Nội, hướng về phiá Hoà B́nh tôi thật sự súc động đến sửng sờ cảnh trí núi non trùng điệp, núi này nối tiếp núi nọ. Đẹp như thể một cô gái xuân th́ với đầy đủ đường cong, mái tóc dài bay trong gió. Cái đẹp hương đồng cỏ nội.
Ước ǵ ḿnh được làm con rể Hà Nội. Ước ǵ hàng ngày đạp chiếc xe đạp lọc cọc lang thang khắp phố phường Hà Nội, nh́n gịng đớ xuôi nguọc dưới cặp mắt chiêm nhgiệm...
-- Kẻ Sỉ Bắc Hà (ke_si_bac_ha@yahoo.com), April 01, 2004.
Gửi Tha Hương. Mấy hôm nay QP đi làm bận rộn đủ điều, vừa hợp hành, lại phải travel, projects th́ coi như trể, đang catching up nên không có nhiều giờ để trả lời TH được. Thôi th́ đành tạm gởi tới TH một bài nhạc của nhạc sĩ Lam Phương mà QP rất thích coi như tạ tội.Cho em quên tuổi ngọc. nhạc sĩ: Lam Phương Cho em quên cơn mộng ảo xa xôi thơ ngây ngày nào Em quên được phút trong tay mưa bay dạt dào Đến muôn đời sau em không c̣n nhớ yêu thương bên nhau lần đầu
Cho em trao một lời cuối ăn năn quê hương tội t́nh Em xin được khóc cô đơn ôi thương phận ḿnh Thế gian c̣n ai em xin từ giă thơ ngây xuôi theo ḍng đời.
Hơi men nào cũng chẳng đủ say Thêm cho đầy giấc mộng chua cay Có nhớ phút giây lầm lỡ Uống cho thật say Uống quên ngày mai Thế gian đổi thay Quanh ta có ai Đời c̣n chi trong tay
Mai đây khi hoa tàn úa xanh xao phong ba dập vùi Em xin nằm xuống mang theo con tim ngậm ngùi Giấc mơ nhỏ nhoi đưa em vào cơi thiên thu yêu thương đời đời ...
Theo lời Nhạc sĩ Lam Phương, th́ bài nhạc này được viết lên từ một cảm hứng sau khi ông nghe một người phụ nữ VN hiện đang sống ở Pháp, bà đă một thời theo MTGPMNVN, tâm sự với tác giả về những nỗi đau, ḷng hối hận vô biên khi nh́n thấy mặt trái của XHCN sau khi CS cưỡng chiếm NMVN. Lơi nhạc tuy ngắn ngũi, nhưng sâu xa. Người học rộng như chị TH chắc chắn hiểu... Chào, QP
-- QuangPhuc (VN_QuangPhuc@yahoo.com), April 02, 2004.
Gửi ThaHuong và những khối óc c̣n trinh...Đôi Điều Suy Nghĩ Về Những Giá Trị Đang Bị Đảo Lộn
Nguyễn Ngọc Đức Đưa lên lenduong.net ngày 13/03/2004
Đạo đức của nước ta đă bị đảo lộn rồi sao? Em bé mới 13 tuổi, vậy mà cán bộ cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam vẫn không tha và đă cưỡng hiếp em ngay tại một khách sạn giữa thủ đô Hà Nội ! Sự việc xảy ra từ cuối tháng 12/2003, nhưng măi gần 2 tháng sau, báo chí mới loan tin và sau nhiều áp lực của dư luận, tên quỷ râu xanh này mới bị bắt. Điều chắc chắn là trong thời gian vụ này chưa bị nổ lớn, guồng máy của chế độ đă t́m mọi cách để ém nhẹm và đă làm áp lực để gia đ́nh em bé rút đơn kiện. Cách đây vài năm, dư luận tại Sài G̣n xôn xao về vụ một đảng viên cao cấp trong ủy ban nhân dân thành phố bị tố cáo là cưỡng bức t́nh dục một nữ nhân viên. Nhưng sau nhiều đơn tố cáo, kiện tụng, vụ này được nhận ch́m và chồng của người nữ nhân viên này c̣n bị gài vào tội ăn hối lộ và sau đó bị bắt giam. Do đó, nếu vụ Lương Quốc Dũng, phó chủ nhiệm uỷ ban Thể Dục Thể Thao Việt Nam, bị bắt giam và được báo chí thổi lên tối đa, th́ chắc chắn phải có đèn xanh bật từ chóp bu của chế độ, v́ có thể với t́nh trạng bùng nổ về thông tin ngày nay, nhà cầm quyền đă không thể ém nhẹm sự việc.
Thân phận của trẻ em Việt Nam thê thảm vậy sao ? Các em không những bị cán bộ cao cấp của đảng cộng sản cưỡng hiếp, mà c̣n bị bán sang Miên, sang Thái và nhiều nước khác để cho các con quỷ râu xanh mặc t́nh dày ṿ thân thể. Ngày 23/1/2004, phim phóng sự của nhóm kư giả Dateline chiếu trên đài NBC đă làm cho người xem đau ḷng, rơi lệ. Những em bé, tuổi chưa lên mười, đă được dạy mời khách làm t́nh và bị nhốt trong những căn pḥng kín, dơ bẫn và chật hẹp ở Nam Vang. Điều đau ḷng hơn cả đối với chúng ta là đa số các em bé gái này đều là người Việt Nam. Hoàn cảnh nào đă đưa các em vào con đường măi dâm ? Trách nhiệm này thuộc về ai ? Điều lạ lùng là khi phim này được chiếu và gây một sự chấn động lớn trong dư luận, đến nỗi ngoại trưởng Hoa Kỳ Colin Powell đă phải lên tiếng kết án mạnh mẽ, th́ ở Việt Nam, h́nh ảnh các em bé gái Việt Nam bị bán sang Miên làm măi dâm không gây một làn sóng nhỏ nào trên mặt truyền thông. Báo chí của chế độ Hà Nội không loan tải. Các trang web của Việt Nam như VNEXPRESS, Nhân Dân, Lao Động,... đều không đề cập đến. Những ai hiểu về hệ thống thông tin ở Việt Nam đều phải biết rằng đă có đèn đỏ bật từ chóp bu của chế độ. Phải chăng những kẻ cầm quyền hiện nay ở Việt Nam cho rằng đây chẳng qua là một vụ h́nh sự nhỏ trong hàng ngh́n, hàng vạn vụ h́nh sự đang xảy ra như cơm bữa ở Việt Nam, nên không có ǵ đáng để quan tâm ?
Thật vậy, nếu mở những tờ báo trong nước hiện nay ra hay lần ṃ t́m kiếm tin tức Việt Nam trên những trang web, người đọc không khỏi bị choáng ngập bởi những tin tức h́nh sự đủ loại, những hoạt động của xă hội đen, những vụ x́-căng-đan về hối lộ, tham nhũng đầy chi tiết ly kỳ, hấp dẫn. Người sống lâu ở nước ngoài c̣n thấy bỡ ngỡ trước những danh từ mới mẽ như "chợ t́nh", "chợ vợ", "cơm tù", "vơng ôm",... hay những biệt danh như "Năm Cam", "Minh Sức", "Long Trọc"... Tất cả tưởng chỉ có trong tiểu thuyết của Nguyễn Thụy Long, nhưng ngày nay, đang trở thành sự thật giữa ban ngày ở Việt Nam. Tất cả đều cho thấy nhiều giá trị đang bị đảo lộn. Nạn măi dâm, ma túy đang trở thành một vấn nạn. T́nh trạng trẻ em lang thang bụi đời hay bị bán cho các động măi dâm luôn luôn là đề tài thời sự. Sự lừa đảo, hối lộ, tham nhũng không c̣n những biệt lệ, mà đă trở thành nề, thành nếp của xă hội Việt Nam.
Rất nhiều người, sau một thời gian xa cách quê hương, khi về thăm lại Việt Nam trở ra, đă có cùng một nhận định là t́nh trạng xă hội ở nước ta đă có nhiều biến đổi so với trước kia. Người th́ cho là xă hội Việt Nam đang trên đà băng hoại, kẻ th́ nói ở nước ta hiện nay đă không c̣n ǵ là thể thống, giá trị tinh thần... Một số người khác đưa ra nhận xét : "Dưới chế độ cộng sản độc tài, luân thường, đạo lư đă bị đảo lộn". Dù cách phát biểu nặng nhẹ khác nhau, nhưng tựu chung, những phản ảnh trên đây đều nói lên t́nh trạng suy đồi đạo đức trong xă hội nước ta.
Dân tộc Việt Nam là một dân tộc có nền tảng đạo đức lâu đời và một truyền thống kéo dài trên mấy ngàn năm lịch sử. Nền tảng đạo đức và truyền thống dân tộc đó đă giúp cho người Việt Nam vượt qua nhiều giai đoạn thăng trầm của lịch sử và tồn tại cho đến ngày hôm nay. Trong một thế giới ngày một hẹp lại và xu hướng toàn cầu hóa đang dần dần bao trùm trên mọi lănh vực từ kinh tế - chính trị đến văn hóa - giáo dục, sức mạnh cạnh tranh của một dân tộc không chỉ nhờ vào nền kinh tế phát triển và một thể chế chính trị hợp ḷng dân, mà c̣n phải dựa vào nền tảng đạo đức và truyền thống đặc thù của dân tộc đó. Nói một cách khác, trên con đường tiến bộ của nhân loại hôm nay, dân tộc nào bị băng hoại về đạo đức, phá sản về truyền thống, th́ sẽ bị rơi vào nguy cơ thua kém vĩnh viễn.
Những ǵ đă và xảy ra ở Việt Nam báo động cho chúng ta thấy đất nước đang rơi vào nguy cơ này. Nguyên nhân đến từ đâu ? Điều chắc chắn là nó không đến từ bản chất của con người và xă hội Việt Nam, vốn có một nền tảng đạo đức và truyền thống văn hóa lâu đời. Điều chắc chắn nó cũng không đến từ sự xâm nhập những giá trị mới từ bên ngoài, v́ sự va chạm giữa Đông và Tây, giữa những giá trị cũ và mới đă diễn ra từ lâu trên đất nước, đưa đến những sự dung hợp rất hài ḥa trong xă hội Việt Nam. Như vậy, tại sao đạo đức và truyền thống của nước ta lại rơi vào t́nh trạng băng hoại như hiện nay ? Mỗi người trong chúng ta nên tự t́m câu trả lời và sau đó cần có nỗ lực để giải quyết tận gốc rễ cái nguyên nhân đă đưa đến t́nh trạng đảo lộn những giá trị của xă hội Việt Nam ngày nay.
Sau cùng, đôi điều suy nghĩ và một vài nhận định trên đây được nêu lên để mong cảnh tỉnh những ai cho rằng Việt Nam đang trên đà phát triển tốt đẹp. Nếu sự phát triển về vật chất lại làm hủy hoại những giá trị cao đẹp về tinh thần của người Việt Nam, th́ sự phát triển đó không sớm th́ muộn sẽ rơi vào bế tắc và hậu quả của nó sẽ ảnh hưởng một cách tai hại cho tương lai lâu dài của dân tộc Việt Nam.
-- QuêTôi (Vietnam-QuêTôi@yahoo.com), April 06, 2004.